Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Sinh mạng chính trị, làm tình, làm tiền và ngồi Thiền

Đăng ngày: 05:40 09-03-2012
Thư mục: Tổng hợp
Sinh mạng chính trị có thể liên quan đến việc làm tiền.
Làm tình có liên quan đến việc ngồi Thiền. Các mối liên hệ này sẽ dây dưa với nhau thế nào. và làm thế nào để 4 vấn đề này liên quan đến nhau?
SINH MẠNG CHÍNH TRỊ, LÀM TÌNH, LÀM TIỀN VÀ NGỒI THIỀN.
Trưa nay 06/32012 lại đi nhậu, gặp 1 nguyên Chánh Tòa. Ông kỳ vọng lắm lắm vào Nghị quyết TW 4. Phấn khởi lắm. Ông bảo, kỳ này làm thật đấy, các con không đọc kỹ, 3 từ rất rõ ràng: Kiên quyết, bình tĩnh, thận trọng. Làm thật đấy. Rồi mình hỏi về một vị nào đó, Ông bảo Bị Kỷ luật cách chức. Anh em oh lên bảo, Kỷ luật cách chức mà cũng gọi là Kỷ luật sao? Ông chú lại bảo, mày chẳng biết gì cả? Sinh mạng chính trị của người ta. Ah, thì  ra thế, cái sinh mạng chính trị ấy là cái mà người ta không thể xa rời Đảng, mặc dù biết là nó thế đấy. Bỏ nó đi, khác gì khai tử sinh mạng chính trị, quyền lợi của con cháu, dòng họ, dòng tộc...    Hỏi chú thêm 1 câu nữa nhé: " Vậy trước khi cái Nghị quyết 4 này ra đời thì tâm trạng Đảng viên chú thế nào? "Ông không trả lời!
Đọc 19 điều cấm Đảng viên không được làm công bố sau Nghị quyết TW4, thì từ điều 1 đến điều 6 có những điều hạn chế quyền của công dân. Hỏi ông, Đáp: thì một tổ chức nào cũng có những điều bắt buộc hạn chế khi anh muốn tham gia. Là chuyện bình thường. Nhưng đối với chúng tôi, suy nghĩ nó không bình thường. Ở 2 nhẽ ví dụ sau đây.
Ví dụ trước mắt, vụ việc UBND Đà Nẵng bị Bộ Tư pháp và Thường vụ QH huýt còi vì các chế tài sai với Luật Cư trú và Hiến pháp. Chúng ta diễn giải lại thế này. Đà Nẵng là một tổ chức, mà khi các cá nhân muốn tham gia vào đó phải đáp ứng việc tuân theo các quy định của tổ chức Đà Nẵng. Nhưng việc này vi Hiến, và cái tổ chức Đà Nẵng này đã phải sửa lại quy định của mình.
Diễn giải khác. Công dân của một đất nước có các quyền bày tỏ thái độ của mình trước các vấn đề trong xã hội mình đang sống. Đó là các vấn đề như khai thác Boxit ở Tây Nguyên; Điện hạt nhân ở Ninh Thuận; Trách nhiệm trong việc đầu tư lan tràn thất thóat lãng phí như Nhà máy đường, nhà máy tinh bột sắn, cảng biển, đường sắt siêu tốc và gần đây là các dự án sân bay… Các Đảng viên ở bộ phận nào thì NÊN chăm lo làm tốt công việc ở bộ phận đó, các vấn đề khác đã có các tổ chức Đảng khác có trách nhiệm giải quyết. Tức là đã có Đảng lo, anh không cần hội họp biểu tình, không được ký tên từ 2 người trở lên vào cùng một bản Kiến nghị…(!)
Thứ ba. Lý tưởng Cộng sản và lý tưởng Cách mạng để những người sắp vào Đảng hiện nay theo đuổi là gì? Họ chịu mất, từ bỏ đi một số quyền cơ bản của công dân để đánh đổi lấy việc được cống hiến sức lực trí tuệ cho một nước Việt Nam dân chủ, công bằng xã hội và văn minh ư? Chức vụ phó phòng cấp huyện, cấp Sở thì bắt buộc phải đi học lớp Cao cấp chính trị, lấy bằng cử nhân chính trị (để làm chính trị ư, để trở thành những chính khách ư?). Có thể thấy Việt Nam loay hoay trong đám lùng nhùng kinh tế thị trường và càng ngày càng tụt lại sau trên bước đường phát triển. Lý tưởng nào cho những người vào Đảng hiện nay? Được hệ thống nâng đỡ với một hứa hẹn chức vụ và một sự bảo bọc khi sinh mạng của bạn trở thành một sinh mạng chính trị.
Biết vi phạm quyền công dân, biết vi hiến mà vẫn làm. Ai cấm người có lương tri trở thành một công dân tốt, ai cấm công dân tốt trở thành một Đảng viên; ai cấm Đảng viên đi đầu gương mẫu trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc. Nhưng tại sao hạn chế Đảng viên trong việc trở thành một công dân tốt? Vào Đảng giác ngộ giai cấp gì? Việt Nam có còn giai cấp nông dân nữa không? Tại sao phải phân biệt giai cấp? Bản chất của Tư bản hiện nay và bản chất của tư bản trước đây có khác nhau hay không? Không học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh thì có được không? Học tập tấm gương đạo đức của Thủ tướng chính phủ và Chủ tịch Nước hiện nay được không?

Vào Đảng, bị hạn chế quyền lợi, đặt những câu hỏi đại loại như thế và trả lời soi rọi với lương tâm của mình
            Soi bóng mình = gương
            Xét việc làm = tri thức
            Gạn tâm hồn = nước mắt
            Qua đoạn đường khổ đau = ẩn nhẫn kiên trì.
                                                Đạt Đức sư phụ Phan Thành Tài.
Vào Đảng để thăng tiến quyền lực, và có thể mang lại lợi ích cho bản thân và gia đình mình bằng tiền. Các cụ hưu trí rất bức xúc với thời cuộc, nhưng họ không thể xa rời Đảng, vì có nghĩa là duy trì lợi ích cho con cháu. Họ giữ gìn sinh mạng chính trị như một lá bùa hộ mạng, như là của để dành cho gia đình. Họ cố đánh lừa bản thân, tự huyễn hoặc mình như việc kỳ vọng vào sự chỉnh đốn Đảng theo Nghị quyết TW4. Vào Đảng để làm gì?
LÀM TIỀN
Làm tình là một hoạt động để giải phóng năng lượng cảm xúc, một hoạt động truyền giống thuần túy hoặc một nghệ thuật biểu lộ tình yêu thương giữa nam và nữ.  Có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cách thể hiện khác nhau. Có người thích nhanh, có người thích chậm, có thể bạo lực, có thể dịu dàng. Nhanh là thế nào, chậm là thế nào. Không phải người nữ nào cũng thích kéo dài thời gian. Chậm là phải đủ để não bộ kịp nhận ra và thưởng thức một cái gì đó trước khi tắt điện quá sớm cho cả hai bên.
Thiếu niên 13 tuổi đã phát dục tình, mỗi ngày có thể gật gù 20-30 lần. Trung bình một người cứ 6phút thì nghĩ đến việc đó một lần. Tại sao phải đợi đến 25-30 tuổi mới lập gia đình, chỉ được lên giường ngủ với một người duy nhất mà không biết chắc họ có thích hợp trong việc làm tình với mình hay không?
Người Việt xưa cho con lập gia đình sớm và người Phương Tây cho phép tự do luyến ái. Tốt, nhưng Phương Đông lo cho đàn ông, còn Phương Tây lại bảo vệ phụ nữ. Phụ nữ đồng ý cho phép, nếu không sẽ bị khép tội. Tình dục là con dao hai lưỡi, nên đối với lứa tuổi thiếu niên cần được giáo dục, cần có tài liệu sách vở. Nam và nữ cần phải có kiến thức hiểu biết để bảo vệ cho thiếu nữ tránh thai, tránh bị lạm dụng. Phương Đông cổ đại tôn thờ Mẫu hệ, một số bộ lạc Phương Tây vẫn vậy. Người xưa và nay? Ai văn minh hơn.

Làm tình với ngồi Thiền liên quan gì? Anh bạn họa sỹ bảo: Hoàn tinh bổ não, luyện cho đến mức đó thì sướng hơn làm tình. Cũng có thể. Bạn nghĩ thế nào khi mình rơi vào trạng thái đông cứng cơ thể suốt hơn 120 phút, đầu óc vẫn nghe được bên ngoài nhưng lại rơi một trạng thái giống như 15s vô thức và 15s vô thức đó được kéo dài suốt 120phút = 480 lần của 15s vô thức. Trong mỗi cơ thể người đều tồn tại một nửa kia khác. Làm tình là đi tìm một nửa bên ngoài để bộc lộ và bày tỏ cảm xúc. Thiền là đi lên giường với một nửa ở ngay trong cơ thể của mình, mà mỗi lần có thể làm đến 480 lần.

Làm chính trị, gắn liền với việc được sử dụng quyền lực. Quyền lực mang lại cho cá nhân đó quyền lợi. Quyền lợi hiện nay được diễn đạt qua 2 nhóm, tiền và dục. Cá nhân có quyền, có tiền thì thường sa đọa. Ngồi Thiền không phải là đạt ngay đến đích nhưng giúp đầu óc thanh thản, giữ cho tâm hồn trở nên thuần khiết để có thể sống đơn giản, và suy nghĩ mưu cầu lợi ích cho xã hội!

Bài mới hơn:




 
Sang chuyện “tình dục luận.”

Con người với tư cách là một sinh vật bậc cao, sống thành tập đoàn người gọi là “xã hội” do đó sự ra đời của mô hình “gia đình cặp” là một sự phát triển văn minh của loài người. Tất nhiên trên thế giới vẫn còn những địa phương còn tồn tại những kiểu gia đình khác nữa, như “đa thê”, cá biệt còn có cả “đa phu” hay “quần hôn hạn chế” (vài cặp vợ chồng sống chung.) Nhưng về tổng thể thì con người đã lựa chọn cho mình hình thức ổn thỏa nhất, có sự phát triển về chất. Mẫu “gia đình cặp” còn có yếu tố tình cảm gắn kết – Các Mác đã viết ở đâu đó “Bản thân tình dục không có gì là xấu nếu như nó xuất phát từ tình yêu.” Như thế, tình dục đã biến từ mục đích, từ nhu cầu sinh sản, trở thành phương tiện của nhu cầu thể hiện tình cảm. Có nghĩa là, nó không còn là mục đích cuối cùng của tình yêu nữa, chỉ là một giai đoạn quan trọng mà thôi. Trong phạm vi gia đình, quan hệ vợ chồng là duyên, là tình nghĩa, là bổn phận với con cái… do đó với những gia đình Phật tử, tiến được đến mức cả hai cùng tu học mà bỏ được cái quan hệ xác thịt kia (ví dụ như cùng “thọ Bồ Tát giới”), cùng nhau tinh tấn thì là tuyệt vời nhất.

Cũng như ăn nhậu, nhu cầu tình dục của con người do đó, cũng là một thể hiện của “nghiệp” – nghĩa là người ta còn bị vướng mắc vào cái nhu cầu đó mà chưa dứt ra được, một khi còn vướng thì người thường hay hòa thượng xuất gia, đều có thể vẫn vướng mắc chứ chẳng riêng gì ai.

“Lãnh cảm” với y học có thể cho rằng là một loại bệnh lý, liên quan đến tâm thần. Còn chứng “bất lực” ngoài tâm thần còn có những nguyên nhân vật lý. Tuy nhiên với tùy cá nhân, người nào coi đó là cơ hội để tiêu trừ được cảm xúc ái dục, cũng là điều tốt, coi như “nghiệp xấu” với tình dục, đã giảm dần đến mức chấm dứt. Còn người nào coi đó là sự đau khổ, tìm cách chạy chữa… là còn vấn vương với ham muốn, “nghiệp xấu” chưa chấm dứt.

Chuyện ngoại tình hay “say nắng,” cũng vẫn là “nghiệp xấu,” (trong tử vi có yếu tố này – ví dụ khi xem “hạn”, có thể có kết quả “hạn tốt năm nay lên chức, hạn xấu năm nay có “họa đào hoa”…”) – với tư tưởng Phương Đông cũng đã cho rằng việc có “dính” thêm những mối quan hệ “ngoài luồng” như vậy là “họa”, hoàn toàn không phải là may mắn hay phúc đức gì. Nhưng mà người chưa hiểu ra thì có khi còn thấy khoái chí. Có những người tỉnh ra được quay về với vợ với chồng, theo Phật ở đây có “pháp sám hối” mở đường về cho người biết “quay đầu là bờ.” Nhân đây xin nhắn các bạn có vợ, chồng “say nắng,” khi họ đã biết lỗi, nên mở lòng tha thứ, đừng thả lỏng cho cái nóng giận trong mình mà thỉnh thoảng cứ sực nhớ ra chì chiết chồng/vợ mình, mà gây hại cho cái phúc đức của mình. Người ta đã hối hận và đang sửa chữa, là bắt đầu làm giảm cái nghiệp xấu và quay lại bồi dưỡng phúc đức, còn mình sân hận là hại mình thôi, các anh chị nhé!    


Hầu hết những tác phẩm nghệ thuật theo hướng tình yêu… nhưng không xác định được rõ ràng giữa tình cảm chân chính trong “giới” như Đạo Phật đã chỉ; làm cho con người mê đắm, nhất là những cảm xúc dục lạc; thì những người tạo ra nó, truyền bá nó… hầu hết tạo nghiệp xấu, thường đọa địa ngục. Ví dụ như thể loại tranh, ảnh “khỏa thân;” chúng ta có thể coi “vẻ đẹp của cơ thể con người không có cảm xúc tình dục trong đó” (hầu hết là nghe thấy những lời lẽ như vậy). Nhưng con người từ lõa lồ Êva cũng biết kiếm lấy cái lá nho che chỗ kín, cũng là vừa che đậy sự trần truồng của mình, dần dần biết làm đẹp bằng quần áo, lại giữ ấm cơ thể… và con người văn minh mặc quần áo, còn có một lý do nữa là để khỏi phải làm khởi lên trong tâm những suy nghĩ “không bình thường” từ bất kỳ ai. Còn với những cộng đồng cứ trần truồng sống với thiên nhiên mà chẳng có tâm địa gì về tình dục cả, thì đúng là hoặc toàn thánh nhân, hoặc thuộc về một thể loại nào đó… không giải thích được và xin miễn bình luận.

Xin nói tiếp về chuyện “văn học nghệ thuật” – vì những lý do trên đây mà kể cả thi sỹ được đặt tên phố “quân tử có yêu thì cắm cọc” cũng chưa chắc đã thoát khỏi đọa địa ngục; vì kể cả những cái “đố tục giảng thanh” đó, tưởng là trí tuệ, nhưng không phải đưa đến cho người ta những suy nghĩ về tình dục, thì là cái giề chứ? Ấy thế mà có những bác sống đến 90% cuộc đời rồi, vẫn mê đắm nào là thơ, nào là ảnh… mê đắm vào ba cái chuyện chị em, son phấn… cũng thơ “thanh mà tục”, thơ nhạc, ảnh ọt, văn chương chỉ để… gạ tình; mê đắm không biết đến bao giờ mới thoát được ra. Ở đây không phải là “soi lỗi” người khác, mà là nhìn thấy phải biết cái gì là mê đắm chưa thoát được, biết để mà tránh và mong chính các bác ấy thoát ra được, càng sớm càng tốt. Bà con ai quan tâm đọc bài này cũng xin hãy nhìn nhận, đây là những lời từ một người đã từng đầy lỗi lầm, nhận ra được phần nào và thành tâm muốn sửa chữa bằng tu tập, không phải là lên giọng cao ngạo dạy đời.

Cả ham muốn ăn uống lẫn ham muốn xác thịt, đều xuất phát từ “thân ngũ uẩn” – mà thân mình thì có gốc là từ tình dục. Tình dục như trên đã nói, là phương pháp của sinh sản, nhưng vẫn là sự “nhơ uế”; do đó con người đã có “thân xác” là gắn liền với sự khổ, cái đau… cái sung sướng là cái ngắn ngủi mà cái khổ đau mới là cái kéo dài. Tất cả những điều này Đức Phật chỉ ra hết rồi, nhưng hầu hết chúng sinh là mê không nhận ra, thậm chí có những người nghiệp còn nặng hơn, đổ lỗi cho Trời, Phật “bắt họ chịu” những số phận không may mắn. Tất cả là do mình hết. Còn những người tưởng như không thích nhậu nhẹt, ăn chay; “lãnh cảm” hay thậm chí bị người khác cười cợt kiểu “quai bị chạy hậu” hay “xịt”… có khi người ta đã giải quyết được tất cả những vấn đề đó từ kiếp trước rồi, bây giờ đến kiếp này, đó không phải là những vấn đề của họ nữa mà họ đang đi trên con đường riêng của họ. Mỗi người một phúc một phận khác nhau, không dễ cười cợt được đâu; tưởng là họ rủi ro, đen đủi nhưng vấn đề nào chẳng có hai mặt của nó! Cũng do đó mong bà con đừng ai vội giễu cợt người khác, trước mắt là tạo “khẩu nghiệp” cái đã – không có tốt. Bình thường chúng ta hay nhặt nhạnh các lý do “thế lọ thế chai”; ví dụ như “các nhà tu hành ở Tây Tạng vẫn ăn thịt ta ăn thịt được…” hay “đến các Thày hòa thượng còn mê iPhone, ô tô đẹp… lại không thiếu thày vẫn vướng bụi trần những thú vui đào hoa…” Xin báo cáo bà con là ở Tây Tạng lấy đâu ra rau, bắt bà con ở trển ăn chay đã là khó khăn, đương nhiên nghiệp sát sinh vẫn là sát sinh; ai ăn người ấy tạo nghiệp; với bậc tu hành đắc đạo rồi như các Lạt Ma thì chuyện ăn thịt chắc gì đã tạo nghiệp sát sinh… hay chuyện các Thày ai làm người ấy chịu; ta người trần mắt thịt cứ biết cái thân ta đã; không nên vin lý do này nọ để ngụy biện.

Ai ăn cứ ăn, ai say cứ say… Đức Phật chẳng ép ai điều gì cả, nhưng “hồi đầu thị ngạn”, ai cũng có đường quay về, đừng lo. Chỉ sợ mê đắm đến lúc chết mà không kịp quay về mà thôi – mà ai biết ai chêt lúc nào?
 http://www.nguoilangthangcuoicung.net/2015/01/tu-nhau-nhet-luan-en-tinh-duc-luan.html

 Bài cũ hơn:



















Một






















































Tại sao KTS Hoàng Sừ không được vào BCH TW Hội KTS...

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét